Ánh sáng mờ nhạt từ hai khẩu súng và chiếc máy tính bảng holographic chiếu lên không gian tĩnh lặng của phòng khách trong căn hộ bỏ hoang. Căn phòng, không còn dấu vết của sự sống, giờ chỉ là nơi chật chội của những ký ức tàn lụi. Đêm đen kéo dài, bức màn tối của thành phố như bao trùm lấy tất cả. Cửa sổ chống đạn, sẫm màu, không cho phép bất kỳ tia sáng nào lọt vào, nhưng chúng lại là cửa sổ tuyệt vời để quan sát thứ gì đó lớn lao đang tiến đến.
Bên ngoài, giữa hai tòa nhà chọc trời đã mục nát, một vật thể khổng lồ – một tàu vũ trụ ngoài hành tinh với các xúc tu cơ học uốn lượn như những bóng ma trong sương mù – đang lơ lửng trong không gian. Từng tia sáng tím tối từ những đèn pha lạ mắt chiếu xuống, tạo ra những vệt ánh sáng kỳ lạ, phản chiếu trên bề mặt ẩm ướt của thành phố hoang tàn. Tàu vũ trụ này không hề vội vã, di chuyển chậm rãi, như thể đang quan sát mọi thứ từ một khoảng cách rất xa. Dù không thể nghe thấy âm thanh nào, nhưng sự hiện diện của nó như một lời nhắc nhở rằng thế giới này đã bị thay thế, rằng sự sống trước đây đã qua đi.
Ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn LED chiếu sáng không gian xung quanh, chỉ đủ để phân biệt được các đồ vật xung quanh. Một bàn làm việc đầy bụi bặm và những vật dụng lạc lõng, vô dụng giờ chỉ còn là kỷ vật của quá khứ. Cảm giác như mọi thứ đã dừng lại. Mỗi chuyển động của tàu vũ trụ là một nhịp đập của thời gian, chậm rãi, không hối hả, như thể thành phố này đang bị mắc kẹt trong một khoảnh khắc vô tận.
Những tòa nhà chọc trời từng là biểu tượng của sự thịnh vượng giờ đã tan vỡ, những khối bê tông và kính vỡ vụn không thể phản chiếu ánh sáng nữa. Một không gian trống rỗng, không còn sự sống. Chỉ còn lại những khối kim loại cũ kỹ, những cấu trúc tàn phá, và một bầu không khí u ám như thể thời gian đã ngừng lại.
Đây là năm 2807, nhưng nó không phải là một năm mà con người có thể gọi là hiện tại. Mọi thứ đã thay đổi. Những thế giới khác đã bước vào, những sinh vật không thuộc về nơi này đã tới, và thành phố này – hay chính xác hơn là những gì còn lại của nó – giờ chỉ là một cái bóng. Một hình ảnh mờ ảo trong màn sương dày đặc của quá khứ. Cảm giác chán chường, u uất lấn át toàn bộ không gian, dường như không còn ai nhớ rằng nơi đây từng là nơi sinh sống của những con người có hy vọng, ước mơ.
Ánh sáng tím từ chiếc tàu vũ trụ như một cái bóng kéo dài trên nền thành phố mờ mịt. Mỗi chuyển động của nó như một cơn sóng thời gian vỗ vào bờ, khơi dậy những ký ức cũ mà giờ đây chỉ còn là những mảnh vụn, rơi rớt giữa không gian. Sự tĩnh lặng của đêm, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng động cơ của tàu vũ trụ, là tất cả những gì còn lại. Mỗi khoảnh khắc trôi qua, cảm giác về một thời kỳ đã mất dần trở nên rõ rệt hơn.